Đất bằng phù sa mùa này nắng nghiêng mành trước gió, nắng trải dài thành bóng trong sân vườn trước ngõ, nắng lấp lóa vàng au trên đồng sâu, ruộng cạn. Và nắng nhảy nhót thấm ướt nơi lưng áo bạc, sờn nâu của mẹ mỗi trưa về.
Mắt mẹ vẫn sáng ngời một màu lúa trổ ngày mùa. Nụ cười mẹ vẫn hằng tươi tựa mầm mạ non xanh ngời vừa đâm nhú từ đất bùn, đất bạc hoen hoen đỏ. Mẹ sống cho những linh hồn mẹ đã nhào nặn thành bởi chín tháng mười ngày sinh nở. Mẹ sống cho sự hồng hào bé nhỏ nơi thân thể con thơ … Và tôi thấy mẹ của tôi khắc khoải đợi chờ mỗi độ tết, hè. Con sẽ về, sẽ không còn ùa vào lòng mẹ như ban thuở còn long nhong rong chơi ngoài nắng đồng trưa bắt dế, bẫy chim; hay mỗi bận hết tiếng trống trường tan buổi học.
Con lớn quá chừng, quá đỗi. Chỉ vội vàng ăn với mẹ mấy bữa cơm đạm bạc trưa, chiều thơm nồng khói rạ. Chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt mẹ rưng rưng gạt ngang hai dòng lệ tiễn con đi suốt chặng đường phía trước. Chân con tự bước đi vững chãi, không phải nhờ đến bàn tay mẹ dắt dìu nâng đỡ như những ngày chập chững té lên, té xuống. Chân con bước giữa đường đê làng xanh cỏ. Nửa bật cười, nửa muốn òa khóc khi thấy trên má mẹ còn dính vệt nhọ đen ngòm trong bếp. Mẹ ơi, con đi…
Mắt anh cũng rong rêu, lem nhem vài hạt sương trên mi. Em bật cười mà lòng thương thương lạ. Đưa tay cho anh nắm thật chặt. Nhìn xem cao nguyên xanh ngắt, thấy những cánh rừng xùm xòe tán rộng che rợp bóng con suối, đồi nương. Thấy bông cà phê không còn bung nở như pháo tết giữa tháng năm nữa, mà chỉ có đám cờ lau – hoa bắp vẫy chào những ngày mùa mưa phủ kín, sương giăng mờ lối đi. Mẹ của em không lấm lem đất bùn, không phơi nắng dầm sương giữa đồng trưa vấn vương.
Nhưng, đuôi mắt mẹ sao hằn lên quá nhiều vết chân chim trước tuổi? Sao đáy mắt mẹ dồn nén, đọng thành từng hạt buồn rơi rụng mỗi độ xuân về? Bởi có còn đâu xuân nữa, dường chỉ độc một nỗi niềm thầm lặng hi sinh. Mẹ cũng mong ngóng hình bóng những đứa con xa nhà, cũng dịu dàng – ấm áp khi tiễn gót con đi. Sợ con ốm, con đau, sợ con thèm cơm, đói sữa khát ròng, mẹ lại gói ghém chắt chiu từng năm tháng chia đều nỗi khó nhọc, vất vả cho con đến trường. Đứa Đà Nẵng, đứa Huế, đứa Hà Nội – Sài Gòn… Có những khi xa nhà con ùa ào bật khóc mơ bàn tay, đôi mắt mẹ nồng ấm yêu thương.
Con sẽ lại đi thật nhiều, sẽ lại kiếm tìm những hạt ngọc ẩn giấu giữa cuộc đời vô biên, vô lượng này. Nhưng, đến tận chân trời góc bể mỗi lần vấp ngã, lòng chỉ khát thèm mỗi một niềm mong: trở về bên mẹ của con. Để nghe mẹ nói, để thấy mẹ cười và để ngắm nghía vết lọ dính lèm nhèm gũi gần thân thuộc.
Đất quê anh phù sa nâu nâu đỏ quyện lấy linh hồn xanh màu trời nhuộm thắm những hàng cây, nhuộm cả nắng vàng phớt mưa bay. Cao nguyên em ngập tràn cơn mưa trắng xóa ngày mùa. Nhớ xưa đất nghèo nhà lợp mái tranh ẩm ướt. Mẹ đầu đội nắng che mưa cho đàn con nhỏ.
Mẹ, tủi hờn khi cha mãi còn rong ruổi tận trời nao? Em bé bỏng, nghe trong miền thẳm sâu đằm đằm một giấc ngủ trẻ thơ có những giọt nước mắt, có những tháng ngày mẹ cõng em đến trường khi đôi chân không thể tự cất bước. Em khóc cho nỗi niềm ký ức. Tình yêu mẹ cũng dạt dào như biển cả của con.
Tóc em xanh, cho tóc mẹ pha màu sương muối. Tóc anh đen cho vai áo mẹ sờn rách giữa đồng sâu. Khi tình yêu luôn là một phép nhiệm màu. Hãy nâng niu những gì có thể, dù chỉ một tình yêu trong đôi mắt mẹ, trong nụ cười được kết lại từ những chùm mây mưa đủ sắc từ nắng gió vàng au như mật ngọt, từ dòng sữa ngọt ngào nuôi dưỡng mầm non thành nụ, thành chồi…
Chúng con lại sẽ về bên mẹ, mẹ ơi!…/.
(Theo Tuổi trẻ)