Truyện ngắn của Vũ Huyền Trang
Mẹ tát tôi sau khi nghe tôi hét lên: “Con chỉ là đứa con nhặt ngoài chợ mà thôi”. Rồi bà vào giường ôm mặt khóc cả ngày không chịu ăn cơm. Bố nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn. Tôi lấy làm thỏa thê, khoái chí vì đã trút được cơn bực tức giấu kín trong lòng bao nhiêu ngày.
Nhà có ba anh em thì anh cả tôi từ bé ở với bà, thi thoảng về thăm nhà chưa đầy nửa tiếng đã phải đi ngay. Nhà còn hai chị em hơn kém nhau hai tuổi. Em trai út ngày ấy bệnh tật đầy mình, bố mẹ tôi tưởng phải bán cả thổ cư để cứu nó. Từ khi bị bệnh nó đâm ra gầy gò ốm yếu, tính ngày càng lì lợm, bướng bỉnh và lười nhác. Tôi ghét nó, càng ghét cay ghét đắng khi bố mẹ bắt tôi làm tất cả các công việc lặt vặt trong nhà mà lẽ ra nó phải làm. Nó thường gây sự trước nhưng bao giờ mẹ cũng bênh nó và mắng chửi tôi. Tôi nhen nhóm những ý nghĩ: “Mình chỉ là một đứa con nhặt, và thằng Phương không phải là em trai ruột của mình. Rồi sẽ có một ngày mình ra khỏi căn nhà này”. Đêm ấy bố gặp tôi và bảo:
-Ra xin lỗi mẹ con đi!
-Không! Con nói đúng thì việc gì phải xin lỗi?
-Mày láo từ bao giờ thế? Mẹ mày mang nặng đẻ đau sinh ra mày. Đừng chửa lớn mà đã mang trong mình mầm mống của sự cô đơn con ạ!
Cho đến tận sau này nghĩ lại tôi vẫn còn mắc nợ câu nói ấy.
Khi tôi 15 tuổi, gia đình tôi gặp nạn. Ngân hàng tịch thu nhà cửa, tài sản, cả nhà tôi thành kẻ “ở đợ ăn nhờ” hàng xóm. Rồi bố mẹ quyết định gởi hai chị em tôi, một ở bà nội, một ở bà ngoại để đi học. Còn bố mẹ sẽ ra Hà Nội làm thuê để kiếm tiền nuôi hai chị em ăn học. Lúc ấy trong tôi lại lóe lên ý nghĩ, một ý nghĩ đầy tội lỗi, tôi muốn thoát khỏi cái gia đình này vì tôi vẫn nghĩ: “Tôi chỉ là một đứa con nuôi”.
-Con sẽ nghỉ học và đi làm thuê.
-Không được! Dù chết, bố mẹ cũng không muốn đứa nào nghỉ học. Cứ lo học hành đi, còn những việc khác để đấy bố mẹ lo.
Tôi không nói gì thêm vì biết chẳng thể nào thuyết phục được bố mẹ tôi. Một ý nghĩ chợt lóe lên: “Bỏ trốn”.
Đêm ấy tôi vơ vội mấy bộ quần áo và lẻn ra ga. Năm giờ sáng tàu mới chạy và khi ấy bố mẹ có biết cũng không kịp nữa rồi.
Nhưng một điều gì đó xảy ra với tôi trước lúc lên tàu. Tôi không kịp nhận biết, chỉ khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trong bệnh viện. Cố mở mắt ra lại nhắm vào, toàn thân tôi đau ê ẩm. Bác sĩ nói gì, tai tôi ù lên không nghe rõ được. Nhưng nghe mẹ tôi thét lên một tiếng dữ dội. Tôi lại lịm đi…
Khi tỉnh dậy, mẹ đang nắm tay tôi và khóc:
-Anh ơi, nó mà có làm sao em biết sống thế nào đây. Sao nó lại bỏ nhà ra đi để đến nông nổi này. Hay em là một người mẹ không tốt.
-Nín đi em, con nó sẽ không sao đâu. Nó là con gái của chúng mình, nó sẽ vượt qua mọi khó khăn giống như chúng mình thôi.
Rồi bác sĩ bảo phải truyền máu. Cả gia đình tôi đều phải đi thử máu. Không hiểu sao lúc ấy tôi sợ phải chết lắm. Ngôi nhà thân yêu bốn mùa mưa nắng lại hiện về. Mùa đông cả nhà tôi quây quần bên mâm cơm, nhiều hôm có cả anh trai của tôi sang nữa. Ba anh em tranh nhau cạy cháy, cuộn muối vừng ăn. Bao giờ anh hai cũng nhường hai đứa em phần cháy vàng nhất. Đêm về, hai chị em tranh nhau rúc vào lòng mẹ, rồi ngủ lúc nào không biết. Mùa hè hì hụp vừa ăn vừa thổi bát canh cua mà tôi làm ẩu, vắt cua vẫn còn cả bã. Trưa đến nhiều hôm mất điện mẹ lại quạt cho hai chị em ngủ. Tôi thấy cảnh hai chị em bán đồ hàng quả mồng tơi và gạch non giã vụn, anh tôi túm một túm áo to đùng toàn sim chín…
Tôi nghe thấy em tôi bảo:
-Các bác sĩ muốn lấy bao nhiêu máu của cháu cũng được, miễn là cứu sống được chị cháu, lấy hết cũng được ạ…
Hình như tôi khóc. Dòng máu của em tôi đang chảy trong tôi. Dòng máu của đứa em hơn mười năm trời tôi hắt hủi, ghen ghét, tỵ nạnh, nguyền rủa nó. Bên tai tôi lại văng vẳng giọng nói của tôi: “Mày chết đi, mày sống làm gì để tao khổ. Rồi rắn độc nó cũng cắn mày thôi”.
Tôi khóc thật. Tôi càng muốn sống hơn bao giờ hết, sống để làm người.
Giờ đây ba anh em tôi đều đã trưởng thành. Em tôi càng ngày càng gầy đi, mỗi lúc có dịp, tôi thường lén nhìn em tôi ăn, em tôi nói, em tôi ngủ…Dòng máu của nó đang chảy trong tôi, dung hòa tôi, thuần phục tôi. Chính dòng máu ấy đã sinh ra tôi một lần nữa trên đời-“ dòng máu của những người ruột thịt”. Cũng như sau này dù không ai nhắc đến những câu chuyện ngày xưa, nhưng tôi vẫn thấy mình đang bòn rút dần từng giọt máu hàng ngày trong cơ thể em tôi, khi nó ngày một gầy còm. Tôi đang cố gắng làm tất cả để mua lại mảnh đất mà thuở cơ hàn gia đình tôi đã bị tịch thu. Tôi chưa lấy chồng, tất cả mọi thời gian rảnh rỗi tôi dành để chăm sóc bố mẹ và em trai. Đi đến hết cả cuộc đời chắc tôi vẫn phải học để biết thế nào là yêu thương và được yêu thương.
“Tôi không phải là đứa con nhặt. Mẹ đã sinh ra tôi cùng với anh và em trai tôi đấy”.
V.H.T