Hôm nay, sau một tháng công tác xa, tôi về nhà ăn cơm cùng vợ. Đang ăn, tôi định đùa cợt với nàng vài câu nhưng chưa kịp đùa thì chuông điện thoại reo lên. Tôi lấy điện thoại di động trong túi ra nghe, tiếng cô thư ký trực phòng gọi: “Anh ơi, chiều nay anh đến công ty sớm, anh Bảy bên thuế vụ cần gặp…”. Tôi bực mình vô cùng, gằn giọng: “ừ” rồi bỏ điện thoại trên bàn. Vợ tôi nghi ngờ điều gì đó, hỏi: “Anh lại chuẩn bị đi nữa phải không?”.Tôi đoán vợ hỏi thế là có ý hờn trách. Nàng trách cũng phải, từ ngày cưới nhau đã hơn hai năm, tính luôn tuần trăng mật, tôi ở nhà với nàng chỉ hơn chừng hai tháng. Nàng một mình, không con cái, trong căn nhà từ đường rộng rãi làm sao không buồn và giận cho được. Tôi cười: “ Chiều nay anh đến công ty thu xếp công việc, ba hôm sau, anh sẽ về đưa em đi chơi”. Vợ tôi im lặng, nét mặt cau có chừng như muốn tìm cách gây sự với tôi. Lạ lắm, không giống như mọi khi.
Cuộc sống sao lại có những tình huống bất ngờ đến trêu ngươi. Đúng vào lúc vợ tôi không vui này, chuông điện thoại di động lại tiếp tục reo. Tôi định cầm lấy nhưng vợ tôi giật điện thoại dành nghe. Nàng mở máy, mắt đăm đăm nhìn vào điện thoại, hình như có ai đó nhắn tin cho tôi. Khuôn mặt nàng bỗng thay đổi hẳn. Nàng đưa điện thoại cho tôi, lạnh lùng nói: “Anh xem đi!”. Tôi cầm điện thoại , bình thản đọc: “Anh oi, em co bau ba thang roi. Toi nay, anh den cho em nhe? Em doi anh!”. Tôi nghĩ đây là trò đùa cợt bình thường, vô tư nói : “ ừ, thằng bạn thân nó nhắn tin, tối nay anh đến chỗ nó uống rượu đó mà”.Nàng bỏ chén cơm xuống bàn, giọng ghen tuông: “Anh nói dối thế mà cũng nói được à? Thằng bạn gì mà nhắn tin “ em có bầu rồi”. Lại còn nói đã có “ ba tháng” nữa chứ? Tôi biết mà, anh có bồ nhí ở bên ngoài. Lần này, tôi bắt được quả tang, anh đừng chối nữa!”. Tôi thanh minh: “ Không! Không có! Đây là thằng bạn thật mà!”. Nằng gắt: “ Bạn bè sao lại hẹn hò xưng anh anh, em em ngọt ngào như thế. Giác quan của đàn bà báo cho tôi biết anh đã có bồ mà. Trời ơi, cả khu xóm người ta tụm năm tụm ba nhỏ to đồn ầm lên mà tôi đâu có tin. May mà hôm nay tôi dành lấy điện thoại nghe, chứ không làm sao biết được…”. Nói rồi nàng giận dữ chạy vào phòng, đóng cửa lại, khóc thút thít. Tôi chạy theo, đứng bên ngoài thanh minh: “Không có! Không phảI đâu! Thằng Kim nhắn tin tối nay anh đến chỗ nó uống rượu thật mà. Nó nói “em có bầu ba tháng rồi”, có nghĩa là nó có bầu rượu đã ba tháng rồi mà không ai uống. Còn “ tối nay anh đến chỗ em” có nghĩa là tối nay anh đến chỗ nó nhậu. Vợ chồng với nhau, em hãy tin anh!” Nàng nói vọng ra: “ Anh tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi khờ khạo lắm sao? Anh nghĩ sẽ tiếp tục lừa dối tình cảm với tôi nữa sao? Lâu nay, chính vì tôi ngu ngốc yêu anh, tin anh mới ra nông nỗi này, trời ơi!”. Tôi cố giải thích: “ Thật mà, nếu em không tin, anh sẽ gọi điện cho thằng Kim. Nó đến, em sẽ rõ”. Nằng gạt đi: “Không cần!”.
Vợ tôi không cần nhưng tôi cần phải giải thích cho rõ. Lâu nay cho dù luôn công tác xa nhà, tiếp xúc nhiều cô gái đẹp nhưng tôi vẫn một mực chung thuỷ với nàng. Tôi không muốn mình bị oan, gọi điện đến thằng Kim kể hết sự tình và bảo nó đến giải thích. Nó rối rít xin lỗi và chỉ trong nửa tiếng sau đã đến nhà. Tôi dẫn nó đến trước cửa phòng nàng. Thằng Kim giải thích: “Dung ơi! Hồi trưa anh nhắn tin đến, rủ chồng em tối nay đến chỗ anh nhậu, em đừng có ghen mà tội nghiệp ảnh”. Vợ tôi ở trong phòng, gay gắt: “Đàn ông các anh ăn vụng rồi kẻ đánh trống, người la làng, đóng kịch giỏi thật. Tôi quá biết cái kịch bản này rồi, các anh đừng giả vờ ngây thơ giải thích nữa, vô ích”. Kim hốt hoảng: “ Không phảI vậy đâu! Hồi trưa anh nhắn tin đến, rủ chồng em nhậu thật đó. Em hãy tin anh…”. Vợ tôi quay sang trách móc: “ Anh là giáo viên, tại sao anh lại làm như thế? Đúng ra là bạn thân với nhau, anh biết chồng tôi lạc lối có bồ nhí bên ngoài, anh phải khuyên ngăn, đã không lại còn bênh vực. Tôi thất vọng về anh vô cùng.”. Thằng Kim vội bào chữa: “Mọi việc không phải như em nghĩ đâu! Nếu không tin, em lấy điện thoại của chồng em và của anh , còn số lưu trong máy để đối chứng, em sẽ biết rõ”. “Các anh đã cố làm trò ma mãnh thì có đối chứng cũng vậy thôi”. Kim đuối lý nhưng cố giải thích thêm: “ Hồi trưa, lúc nhắn tin đến nhà em, có vợ anh làm chứng. Anh sẽ đưa vợ anh đến, em sẽ rõ thôi mà”. Vợ tôi vẫn khăng khăng: “ Không cần”.
Kim hối hả về nhà. Tôi đứng bên ngoài, có thiết tha nói cách nào đi chăng nữa, vợ cũng không nghe. Tôi nghĩ chắc đang trong cơn nóng giận, nàng mất bình tĩnh không để mình thanh minh. Đằng nào khi vợ thằng Kim đến, nàng sẽ rõ mọi chuyện. Chẳng hiểu bận chuyện gì, suốt cả buổi chiều vợ chồng Kim chẳng đến. Vợ tôi, thỉnh thoảng có mở cửa ra, gặp tôi nhưng vẫn lạnh lùng, không nói một lời. Đêm đến, tôi gõ cửa nhưng nàng kiên quyết không cho vào. Tôi đành phảI nằm ngủ ở bộ sa lông trong phòng khách, thầm trách Kim: “ Kim ơi là Kim ơi! Tao đã bảo với mày nhiều lần rồi, đừng đùa cợt nhắn tin cái kiểu đó, đàn bà không biết sẽ nghi ngờ cho coi!Giờ đây, vợ tao ghen thật rồi, mày phảI chịu trách nhiệm giải thích cho rõ ràng. Nếu không, mày sẽ chẳng yên thân với tao đâu!”.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi vừa ngủ dậy, vợ chồng thằng Kim đến. Tôi lại dẫn cả hai đến đến trước phòng nàng. Giờ đây đến lượt vợ Kim nói: “Dung ơi, mình là Châu, vợ của Kim đây. Mở cửa cho mình vào đi!”. “Tôi biết bạn đến đây có việc gì rồi . Chồng tôi bảo bạn đến phải không? Nhưng tôi không muốn nghe gì nữa cả. Bạn về đi!”. Châu thanh minh: “ Không ai bảo Châu đến cả. Lúc ăn cơm trưa, chồng Châu có nhắn tin rủ chồng bạn tối đến nhà nhậu, mong bạn đừng hiểu lầm…” Vợ tôi lại trách: “ Lâu nay, tôi coi vợ chồng bạn như bạn thân, có chuyện buồn gì cũng tâm sự cả. Vậy mà giờ đây, chồng tôi có bồ nhí bên ngoàI, có con với người ta , chuyện rõ ràng mà bạn còn bênh vực chồng tôi là sao?”. Châu cố hạ giọng giải thích: “ Bạn đừng suy nghĩ như vậy. Nếu bạn không tin, mình xin thề!”. Vợ tôi càng lớn giọng hơn: “Chẳng lẽ vì mười triệu bạc chồng tôi cho mượn mà vợ chồng bạn phải nói dối như vậy sao?Vợ chồng bạn là người không tốt…”Chừng như không chịu nổi, chẳng biết nói sao, Châu quay sang gắt với chồng: “ Anh đã thấy chưa? Em đã bảo đừng qua lại với người giàu. Giờ người ta chửi mình là không tốt, thế này thế nọ…”. Châu lôi Kim ra về.
Những ngày sau đó, tôi cố tìm cách giảI thích nhưng lần nào vợ tôi cũng một mực nói: “ Chứng cứ đã rõ ràng, anh đừng giả vờ giải thích nữa. Tôi buồn và giận lắm. Đã thế, từ đó hết chuyện này đến chuyện khác, nàng tìm mọi cách làm tôi khó chịu. Chúng tôi đã yêu nhau suốt một thời gian dài rồi mới lấy nhau. Tôi hiểu vợ tôi yêu tôi lắm. Chẳng lẽ nàng không thể bỏ qua cho tôi cái việc đùa nghịch ngớ ngẩn kia sao. Tôi dỗ dành nhưng vợ tôi càng quá quắt, khó chịu hơn làm tôi chán nản. Rồi đến một ngày, vợ tôi quyết định đòi ly dị. Tôi tưởng nàng đùa. Nhưng nàng khóc và nói thật rằng không thể chung sống với tôi được, vì không hợp, vì nàng ghét tôi…Tôi đến nhờ cha mẹ vợ khuyên can nhưng cũng không được nốt. Tôi cố chịu đựng song thời gian trôi đi, vì lo công việc lại phải kéo dài sự đau khổ mỗi khi về nhà nên tôi cũng chán dần, cũng nghĩ tới chuyện chia tay. Đơn ly dị do vợ tôi viết và không khó khăn mấy khi chúng tôi chia tay tại toà án vì lý do không hợp nhau. Nàng không nhận bất cứ thứ gì khi ra đi. Còn tôi, cố lao vào công việc để quên mọi thứ. Có bữa buồn quá tôi uống thật say rồi về nhà nằm vùi giữa ngôi nhà trống vắng.
Một buổi chiều chủ nhật, để khuây khoả, tôi đến công viên thì gặp Hà, bạn của vợ tôi trước đây. Hà cho biết vợ tôi tìm mọi cách gây gổ, ly dị tôi không phải vì ghen tuông mà vì lý do khác. Thì ra, hồi chưa lấy tôi, do bị bệnh phải giải phẫu và sau này nàng mới hay vì thế mà không thể sinh con. Nàng không dám nói cho tôI biết nhưng rồi sợ sẽ làm khổ tôi nên nàng tìm mọi cách…
Tôi sửng sốt nhớ lại những việc đã xảy ra. Quả là vợ tôi quá nông cạn. Không có con thì chúng tôi sẽ nhận con nuôi. Sao nàng không cho tôi biết? Tôi đâu có coi trọng chuyện này. Tôi rất yêu vợ tôi. Chỉ do số phận chứ đâu phải do nàng. Không, chúng tôi không thể xa nhau…
Theo địa chỉ của Hà cho, tôi thu xếp công việc đi tìm nàng. Thấy tôi, nàng tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng khi tôi bảo đã biết hết mọi chuyện và muốn nàng trở về thì nàng ôm lấy tôi nghẹn ngào:
-Vợ chồng mình sẽ xin một đứa con nuôi. Em về với anh nhé!
Nàng không nói gì, chỉ có những giọt nước mắt thấm vào vai áo tôi nóng bỏng…